Tại sao Obama không dùng những tiêu chuẩn của mình để đánh giá bản thân? Và tại sao những lãnh đạo của Đảng Dân Chủ lại trở nên tham lam giàu có sau khi họ rời chiếc ghế nóng lãnh đạo chưa được bao lâu? Những tín đồ của Obama đã khoắc khoải mong đợi và hy vọng ông sẽ ra tay chống lại Tổng thống Trump. Thay vào đó, điều duy nhất Obama làm được cho đến thời điểm này là kiếm tiền bằng chức danh tổng thống trước đó của mình với một hợp đồng sách to lớn và một bài diễn văn có giá trị bằng số tiền với 6 con số.
Hồi đầu tháng này, Obama đã ký hợp đồng với Penguin Random House với giá hơn 65 triệu đô la cho một cuốn sách do ông viết và một cuốn do vợ ông- bà Michelle viết. Giả sử cả hai đều viết 500 trang sách, vậy thì ước lượng được mỗi từ sẽ có giá trị xấp xỉ là $144. Sau khi viết 370 từ — ít hơn hai trang bản thảo — Obamas sẽ kiếm được khoảng $53000, ngang bằng với số tiền mà một gia đình Mỹ kiếm được trong vòng 1 năm.
Mặc dù Obama đã kiếm lời gấp bốn lần số tiền Bill Clinton đã kiếm được với cuốn hồi ký sau nhiệm kỳ tổng thống của mình và gấp sáu lần số tiền tổng thống George W. Bush nhận được, nhưng những thứ nhang nhãng trước mắt như thế này lại thực sự không tạo ra bất kỳ tranh cãi. Không những thế Obama còn nhận 400.000 USD để có đọc 1 bài diễn văn tại một hội nghị về health care được tài trợ bởi công ty đầu tư Cantor Fitzgerald, một trong những tài phiệt từ phố Wall.
Giả sử bài diễn văn kéo dài 45 phút, mỗi từ thốt lên ông ấy kiếm được “chỉ” chừng $36. Nhưng chuyện khôi hài là với 45 phút phát biểu về bảo hiểm y tế, Obama kiếm đủ tiền để có thể chi trả premiums cho hơn 100 cái ObamaCare cho các gia đình có thu nhập trung bình tại Mỹ( mức thu nhập này là khoảng $40000/ năm)
Bài phát biểu đã được đánh giá cao bởi những người ủng hộ Obama. Vậy mà cách đây không lâu những kẻ này đã hân hoang tán thành với việc Obama gọi các tài phiệt phố Wall là những “con mèo béo tham lam” là nguyên nhân trong cuộc suy thoái kinh tế, và ông phàn nàn về tiền lương và tiền thưởng quá lớn của họ. “Tinh tường” và “nhạy cảm với sự tham lam” như vậy mà những người ủng hộ Obama lại không nhận ra được số tiền quá lớn mà Obama nhận từ các “con mèo béo tham lam”.
Ông Zach Carter, một phóng viên cao cấp tả khuynh chuyên viết về kinh tế chính trị của tờ Huffington Post, đã “tát vào mặt” Obama bằng câu nói như sau: “ Với số tiền khổng lồ nhận từ tài phiệt phố Wall sẽ khẳng định những sự nghi ngờ từ bấy lâu nay: đó là Đảng Dân chủ được lãnh đạo bởi ‘thành phần ưu tú’, mà những kẻ này thì không hiểu hoặc quan tâm đến những mối quan tâm của người Mỹ. Thật là khó để có thể bảo nhận định này là sai “.
Đúng là chúng ta không có gì chống lại hay dị nghị về việc kiếm tiền của người khác, thậm chí nó là một cuốn sách nhồi nhét vào đó những lời tự sướng về thành tựu cá nhân và tư tưởng rẻ tiền. Hơn nữa bỏ ra 400000 USD để đưa 1 thằng hề lên sân khấu và 68 triệu “hối lộ trá hình” của Penguin Random House để in sách cho 1 kẻ đạo đức giả thì đó là quyết định riêng của họ.
Mặc dầu sau 8 năm, di sản ông ta để lại là sự tăng trưởng mờ nhạt, tiêu hoang tiền thuế cho các chính sách công nhảm nhí đã làm cho tiền lương của người dân không những không tăng mà còn đẩy hàng triệu người vào cảnh đói nghèo, tem phiếu, và cả ngàn tỉ USD tiền nợ liên bang. Nhưng chẳng có gì đáng phải bàn cãi khi những người đóng thuế sẽ phải chi hơn 200.000 đô la một năm cho lương hưu của ông tổng thống tiền nhiệm, và có thượng đế mới biết được là ngoài lương hưu thì bao nhiêu cho các khoản trợ cấp đi lại, bảo hiểm y tế và các đặc quyền khác;
Nhưng sự ghê tởm là Obama đã dành cả cuộc đời để mỉa mai những người đã làm giàu bằng cách sản xuất ra những sản phẩm và dịch vụ thực tế mà mọi người muốn và cần. Và cũng chính Obama là kẻ đã từng giảng dạy cho đất nước rằng “tại một điểm nào đó bạn đã kiếm đủ tiền cho cuộc sống của mình. Kiếm hơn nữa thì quá tham lam”
Vậy mà mới rời chiếc ghế nóng chừng 100 ngày, kiếm 65 triệu đô từ viết sách và 400 ngàn đô cho 1 bài diễn văn có vẻ là “chưa kiếm đủ” đối với vị tổng thống tiền nhiệm “công bằng” và “công nghĩa”.
Tại sao Obama không dùng những tiêu chuẩn của mình để đánh giá bản thân? Và tại sao những lãnh đạo của Đảng Dân Chủ lại trở nên tham lam giàu có sau khi họ rời chiếc ghế nóng lãnh đạo chưa được bao lâu?